Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2007

Thơ Cụ HÀ THƯỢNG NHÂN

Cám ơn
Tôi vốn yêu thơ từ thưở nhỏ
Người cho xem thử mấy lời ru
Lời ru của mẹ qua năm tháng
Dựng lại vầng trăng thưở ấu thơ
Tóc đã bạc rồi lòng vẫn trẻ
Vẫn buồn như lá buổi tàn thu
Lời ru của mẹ, lời ru ấy
Có rối cùng chăng tóc Nguyễn Du?
Có những đêm trường thao thức nhớ
Lời ru còn nhớ đến bao giờ?

Mẹ tôi mới đó không còn nữa
Sao tiếng ru kia lại bất ngờ
Xin cám ơn ai người tuổi trẻ
Nhắc nhau trên những bước bơ vơ
Rằng còn sông núi, còn quê mẹ,
Còn khói lam xanh, bóng nguyệt chờ
Còn bến sông Hương hò mái đẩy
Còn tà áo trắng, nón nghiêng hờ
Còn con đường cũ lung linh nắng
Còn những bàn tay bát ngát thơ

Tôi đọc bỗng dưng tôi gấp sách
Hỏi người câu hỏi rất ngu ngơ
Tối nay gối sách kê đầu ngủ
Tưởng gối tình nhau thưở học trò
Tưởng vẫn thơ mình ngày thưở ấy
Cám ơn trời đất những cơn mơ.

Hà Thượng Nhân

Không có nhận xét nào: